Cảm ơn cuộc đời đã cho mình thương nhau!
Chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa không có nghĩa là chúng ra quên nhau, dù đôi khi cuộc sống hiện tại cuốn mình vào những bất tận thường nhật. Nhưng chúng ta không thể nào chối bỏ quá khứ, nơi mà mình đã từng coi nhau là một phần của cuộc đời.
Sẽ có những ngày bình yên, lòng lại nổi bão, gặp bóng dáng hao hao, nghe bài hát quen thuộc, đi trên con đường cũ, tim đập mạnh, lòng xốn xang bởi hồi ức trở về như một đoạn phim quay chậm!
Chúng ta đã từng đọc chung một quyển sách, uống chung một tách cà phê buổi sáng, cùng nhau nấu những bữa ăn, cùng ôm nhau qua những tháng ngày cô đơn len lỏi đến tận sâu tâm can. Và hơn hết, chúng ta đã chấp nhận những vị cay đắng của cuộc đời. Tất cả những điều ấy đâu phải muốn quên là quên, muốn chối bỏ là được.
Chúng ta có quá nhiều lí do để rồi rời xa nhau chẳng vì bất kì lí do nào cả, chúng ta gọi sự "rời bỏ" này là định mệnh, hết duyên, là gì cũng được. Khi mà ngay trong lòng người còn lại hiểu rằng, bước tiếp hay dừng lại, đến cuối cùng không mang bất cứ một nghĩa lí gì hết.
Đâu phải ai thương nhau cũng nắm tay nhau đi hết đoạn đường, cũng nhìn về một hướng...Nên đoạn kết giữa chúng ta cũng bình thường như vạn điều bình thường ngoài kia. Ta và người cũng đâu thể đau đến tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn dòng kí ức.
Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho mình và cho người. Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, em - người sẽ trở thành người cũ cho người sau sẽ đến, chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian.
Thương!
- Tại sao một người luôn làm tổn thương em? Tại sao một người luôn mang đến đau khổ cho em? Tại sao một người luôn hững hờ, thờ ơ...Trong khi,em thương người bằng cả tấm lòng. Dốc kiệt thanh xuân để chờ đợi người. Mà người lại vô tâm?
- Tại vì em thương người.
Vậy đó, khi ta dành tình cảm cho một người, cần chi lí do. Chỉ cần trái tim mình rung động, lòng mình nghĩ về họ, có sự xuất hiện của họ trong cuộc đời mình thì tự nhiên thương thôi.
Dù họ có làm mình buồn , đau vẫn chẳng cách nào ngưng lại. Dù mình có oán trách bản thân tại sao lại đặt tình cảm vào một hố sâu không đáy. Tất cả những câu hỏi ấy bằng một lí do thôi.
Ừ, thì thương.
Thương - có bao giờ đòi hỏi sự đáp đền của đối phương.
Thương - chỉ mong họ được hạnh phúc, mình đã an lòng.
Thương là lúc trái tim mình học cách chấp nhận - chấp nhận những tháng ngày nhìn thấy nhau nhưng không thể đi cùng nhau trên một hành trình.
Thương - như một ván bài mà mình biết rõ sẽ thua trong cuộc chơi.
Thương- là từ bỏ những ích kỉ tầm thường, không được phép ghen, chỉ được phép âm thầm chờ đợi.
Ừ, thì thương!
Năm tháng ấy, nỗi buồn giống như một cơn ác mộng dài đằng đẵng của tuổi trẻ. Mình trơ trọi giữa chênh vênh không một nơi bấu víu. Khóc không xong, cười không nổi. Mọi thứ cứ ở lưng chừng.
Năm tháng ấy, nỗi buồn đọng lại thành khối, đập mạnh vào vách thành thương nhớ. Mình chỉ biết sống những ngày không nơi tựa. Cuộc đời chỉ quanh quẩn đi làm - vài ba tách cà phê - rồi chỏng chơ chờ nắng ấm dần đến hong khô cõi lòng.
Năm tháng ấy, mình đã đặt nỗi buồn là "người". Giấu "người" vào những tất bật dong dài, những hoài nghi héo úa, những khóc cười bủa vây. Mình thôi không nhắc lại chuyện cũ - thôi không trông chờ viễn vong - thôi tự mình huyễn hoặc.
Năm tháng ấy, biết cất nỗi buồn vào đâu?
Rồi thời gian sẽ xóa mờ con đường xưa em đi. Rồi nỗi đau sẽ được giảm dần theo năm tháng. Duy chỉ có mình em ôm trọn nhớ mong vào lòng.
Ai cũng biết thương nhớ lưng chừng khi một người cất bước, nhưng chúng ta sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn nữa. Thế thì nhường cái quyền đi tiếp cho một người khác. Kể cả tự làm tổn thương chính mình.
Em tự cho mình một lần buông bỏ để sống phần đời còn lại một cách an nhiên. Em không thể quên được người nhưng sẽ cất giữ kí ức tươi đẹp cùng thanh xuân năm tháng ấy vào một góc nhỏ. Em sẽ yêu một người đủ dài, đủ sâu, đủ lâu. Em hứa sẽ làm đúng lời hứa ngày xưa của chúng ta, rằng nếu cả hai không thể ở cạnh nhau nữa thì phải hứa với người kia sống thật hạnh phúc. Vậy nên, những tháng ngày tiếp theo em sẽ không để người bận lòng.
Em buông!
Có những ngày muốn nhận được một câu nói chân thành, chê bai cũng được, oán trách cũng được, miễn tất cả đều là chân thành.
Có những ngày buồn đến nỗi chỉ muốn trốn ở một góc nào đó, một mình rồi khóc cho đã đời.
Có những ngày muốn biến khỏi cuộc đời. Thế giới rộng lớn, lòng người nhỏ bé, biết tìm đâu là chân thành để mình khỏi đa đoan.
Có những ngày chỉ muốn như thế!
Em không sợ những hằng dư đi qua tuổi trẻ.
Em chỉ sợ - vấp ngã mà chẳng thể đứng lên được.
Tuổi trẻ của em - người là tất cả những năm tháng đó. Bình yên và phẳng lặng. Một chặng đường đủ dài để mãi sau này khi chúng ta không còn nhau nữa, thì em sẽ không bao giờ quên chúng ta đã từng thương nhau.
Em đã sống ngang nhiên và kiên cường chiến đấu với cuộc đời ngập lặn, đầy những trầy xước như thế. Giờ đây, có anh hay không, có ai hay không ai, cuộc đời đẩy em vào đớn đau nghìn trùng, hay vùi em trong cơn say vĩnh viễn.
Em chấp nhận đi qua đau thương để trưởng thành.
Chúng ta - mỗi người hãy sống thật tốt phần đời còn lại của mình. Từ nay chẳng ai liên quan đến cuộc sống của ai nữa. Đừng buồn cũng đừng khóc, cũng đừng trách móc nghĩ suy. Chúng ta hãy cùng nhau cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp gỡ, yêu thương nhau một chặng đường, để thanh xuân trôi qua, em sẽ nhớ mãi về năm tháng ấy đã từng có một người nắm tay em vượt qua bão giông cuộc đời.
Cuộc đời có tròn hay méo, ngày có dài hay ngắn, dù ngoài kia bão giống có chất chồng hay nắng ấm đủ xua tan, thì em vẫn sống bình yên và nhẹ tênh sau những năm tháng ấy.
Em đã tin vào những khái niệm "không còn - không thể". Em gạt phăng những câu nói đời đời kiếp kiếp mang đầy mùi vị của lãng quên, của hời hợt buông xuôi.
Em sẽ là em, vẫn sống mỉm cười an nhiên giữa cuộc đời ấy, như em đã từng.
Tạm biệt người, em ổn!
"Đã qua rồi tháng năm thương người vội vã
Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình..."
#18h46p
#h3